baclieu mobi CT Mod Team BL
Tổng số bài gửi : 4481 Đã được cảm ơn : 244 Join date : 08/02/2010 Age : 47 Đến từ : vùng đất công tử _city | | [You must be registered and logged in to see this link.] Được thời gian thì cô thứ đi lấy chồng, quê xa nên họ phải ở trọ. Khi cô sắp sinh, mẹ chồng tôi ngỏ ý đưa cô về để bà tiện chăm sóc. Tất cả đều vui vẻ chào đón cả nhà cô. Ít lâu sau, vợ chồng cô em xin được ở luôn đây cho đến khi nào xây được nhà. Bố mẹ chồng tôi hơi bất ngờ nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Đến giờ con cô ấy đã hai tuổi rưỡi và tôi thực sự mệt mỏi với cô em chồng không biết điều. Đã nhiều lần tôi ức chế bởi cô ấy có cái tính chỉ biết bo bo cho mình. Tôi cũng phải đi làm công sở đủ giờ như ai, về lại tất bật lo đi chợ, nấu ăn, thu dọn nhà cửa… do ông bà còn bận trông con cho tôi và cô em.
Trong khi đó, vợ chồng cô em, tan sở còn lượn shop thời trang để mua sắm đủ thứ, rủ nhau đi tập thể dục thể hình, chơi bời cho thư giãn đầu óc rồi mới thủng thẳng về nhà. Tắm táp, nghỉ ngơi, có hôm cơm nấu xong gọi mãi họ mới thong thả xuống ăn. Ăn xong chưa một lần cô em phụ tôi dọn dẹp, rửa bát đũa, hai vợ chồng ríu rít lên phòng nằm bật TV, xuôi cơm thì đi dạo chơi hệt quý tộc. Tôi như con hầu cho đại gia đình ấy.
Cơm nước, phục vụ bố mẹ chồng tôi chẳng nề hà, nhưng với vợ chồng cô em lười biếng, làm giúp họ một việc cũng khiến tôi không vui.
Trước mới chuyển sang, tháng cô ấy đưa mẹ chồng tôi tám trăm ngàn. Giờ tiền mất giá, cô ấy đưa một triệu. Giữa đất Hà Nội đắt đỏ này, một triệu cho tất cả tiền nhà, điện, nước, cơm ăn và trông con!
Rồi đến cô út ra trường, về làm ở Hà Nội, cưới cậu quê Nghệ An phải ở trọ. Ngày cô chuẩn bị sinh, mẹ chồng tôi lên tiếng gọi cô về để mẹ chăm. Mẹ đề nghị cô thứ rằng phòng trên còn rộng, đủ kê được chiếc giường thì cho cô út lên đó. Vợ chồng cô thứ giãy nảy, nói phòng cô nhiều đồ, vả lại chồng cô sợ tiếng trẻ con khóc, đề nghị kê giường cho mẹ con cô út bên phòng… vợ chồng tôi, vì “anh chị cả ít đồ hơn”.
Mẹ tôi đành nhượng bộ, nói vợ chồng tôi thu gọn đồ. Nhưng rốt cuộc em rể út khái tính không đến, họ từ chối thịnh tình và đẻ xong vẫn ở nhà trọ, nhờ bà nội đến trông.
Với mẹ và em gái ruột mà cô ấy còn so đo, kèn kẹt vậy nên tôi tự nhủ chả hòng mong cô ấy nghĩ được cho ai. Mà không phải vợ chồng cô ấy nghèo khó đến mức phải dè xẻn. Mỗi người đi làm lương đều gần nghìn đô. Họ đã tích mua được mảnh đất trong thành phố, định xây nhà, nhưng vì chưa được tuổi và thấy ở cùng bố mẹ thoải mái, lại có người phục dịch, trông con, nên tính chẳng cần phải đi đâu xa. Vợ chồng cô ấy còn đang làm thủ tục để đầu tư thêm mảnh nữa bên Cầu Diễn…
Em giàu thì mừng cho em, đương nhiên điều đó chẳng liên quan nhiều đến tôi, bởi giàu thì họ cũng chẳng cho tôi, mà nghèo thì cũng đâu đến xin tôi và việc cô em gửi tiền ăn cho mẹ chồng nhiều hay ít cũng chả ảnh hưởng đến tôi. Nhưng cô ấy khiến tôi thấy buồn cười và có phần bực mình vì những toan tính nhỏ nhen.
Thêm nữa cô luôn sợ thiệt, lúc nào cũng riết gióng nói, một phần ba cái nhà này là của cô ấy, nhà cô ấy, cô ấy ở. Thỉnh thoảng lại nửa đùa nửa thật giục bố tôi viết di chúc. Bố mẹ chồng tôi tiền tích cóp đều dành để nuôi các con ăn học, còn lại đem xây nhà, giờ chỉ trông vào lương hưu. Chẳng hiểu cô ấy định bòn cái gì?
Mẹ chồng tôi cũng hay phàn nàn, không hài lòng về cô em, nhưng ngại con rể nên không muốn nói, sợ con khổ thì mình cũng chẳng yên tâm, nên nhịn. Chồng tôi thi thoảng vẫn vỗ vai vợ: “Xởi lởi trời gởi của cho. Ki bo trời gò của lại. Cô chú ấy sống chỉ biết đến bản thân, trời khắc có mắt. Em nhẫn thêm hai năm nữa, chú ấy được tuổi xây nhà, thằng bé lớn đi nhà trẻ được chắc nó cũng chẳng nhờ đến nhà mình nữa”.
Vậy là cứ chờ sao? |
|